Đọt Chuối Non

Tôi đang trên xe buýt. Nó phanh đột ngột, và một mình tôi chết! Thật kì lạ làm sao chứ khi mơ thấy một tai nạn chẳng có gì, và mình chết! Chỉ đơn giản là ngất đi. Rồi thấy mình là một linh hồn đang cố trấn an mọi người khác trên xe rằng: Đừng sợ, tôi chỉ muốn đi quá dang một đoạn, đến nơi tôi cần đến, thế thôi!

Đi đâu? Bác tài thả tôi xuống một nơi vắng vẻ mà tôi tưởng tôi muốn đỗ lại. Rồi bất giác, khi xe lăn bánh, tôi chạy với theo. Nhưng vì tôi không thể chạy nhanh hơn một chiếc xe đang sợ hãi, tôi tập trung tâm tưởng và thấy mình đang bay bên ngoài cửa sổ của chiếc xe. Tôi gọi bác tài mở cửa và trấn an bác cùng mọi người. Tôi chỉ vào chiếc ghế trống như thể nó dành sẵn cho tôi. Trên xe chỉ có một chiếc ghế trống ấy, ngay cửa. Tôi bảo rằng, hãy chở tôi đến Big C. Tôi muốn đi Big C! Rồi tôi lại tự hỏi: Tôi đến Big C để làm gì? Tôi chẳng định mua gì, và cũng không thể ăn, hay cũng chẳng cần ăn. Tôi lờ mờ nhận ra điều gì đấy trong sự chết của mình.

Tôi không ghé vào Big C. Tôi thấy mình đi như thể tìm kiếm gì trong chợ, rồi lại thấy mình đang trên xe. Chuông điện thoại reo. Và tôi đau khổ thấy mình không thể bấm điện thoại. Tôi nghe âm vang một giọng nói mà tôi biết là thân thuộc dù âm thanh cứ bị nhiễu đi. Hình nền điện thoại chao đảo hay chính tôi chao đảo? Những hình ảnh, những khuôn mặt thân quen trượt đi trượt về trong trí. Tôi bắt đầu thấy mệt. Rồi sợ hãi. Tôi khóc. Những dòng nước mắt tôi lăn ra. Tôi khóc thật sự, kể từ lúc biết mình đã chết, trở thành một linh hồn.

Tôi có cả một kho ảnh, nhưng tất cả dường như là không đủ. Tôi đau đớn nghĩ đến những người thân đang đau khổ khi nhìn thấy xác tôi nằm chơ vơ bên vệ đường, và vì tôi đã chết. Tôi hoảng hốt nghĩ đến cảnh bạn bè tôi vẫn đang lớn lên trong khi tôi, thời gian của tôi, tất cả cuộc đời tôi dường như sẽ dừng lại từ đây. Tôi sẽ chẳng còn lớn lên được nữa, sẽ chẳng còn tham dự vào đời sống họ. Tôi khóc vì sự kết thúc ngắn ngủi và đột ngột quá. Bao yêu thương, trân trọng, những niềm vui… chúng chỉ mới bắt đầu.

Có câu hỏi mà tôi biết đã nhiều người hỏi trước tôi: sẽ thế nào nếu ngày mai ta chết, hoặc cuối ngày hôm nay ta chết? Tôi chẳng thể nghĩ được điều gì nếu hôm nay là một ngày cuối cùng trong cuộc đời. Tôi vẫn sẽ sống ngày bình thường của mình. Nhưng một điều chắc chắn rằng, tôi sẽ chú ý hơn tới từng chút một những gì đang diễn ra xung quanh mình. Tôi sẽ ngắm kĩ hơn từng ánh mặt trời, từng gương mặt thân yêu. Tôi sẽ nhai kĩ hơn, và hít hà một bông hoa. Tôi sẽ nắm tay từng người tôi yêu thương và có thể, tôi sẽ nói yêu họ, điều hình như tôi chưa từng nói bao giờ. Tôi sẽ dịu dàng nhất có thể, không cáu bẳn, vì tôi biết, cả những lời cáu bẳn, khó chịu nếu có ai đó dành cho tôi, tôi có thể cũng chẳng còn được nghe nữa (Nhưng tôi sẽ buồn đôi chút. Mai tôi đi rồi, vẫn còn cáu bẳn vậy sao?).

Nếu ngày mai tôi chết hoặc cuối hôm nay tôi chết, thì một ngày là quá ít để có thể làm nên một điều gì thật to lớn, vĩ đại. Tôi chỉ có thể nâng niu nhiều hơn những gì tôi đang có và thể hiện ra tình yêu thương của mình.

Chết trẻ. Tôi biết một cô bạn rất trẻ đã chết khi chúng tôi đang học lớp 12. Tôi biết một cậu bạn đã ra đi ở cái tuổi hai mươi tròn. Các bạn ấy hẳn là tiếc lắm! Vì nếu lúc này tôi chết, dù tôi có đang cố gắng cho một cuộc sống thật đẹp, thật vui, cái đoạn đầu vui vẻ này vẫn là chưa đủ đối với tôi để làm nên một cuộc đời. Nó nhỏ bé quá! Và cuộc sống cứ trôi đi, tôi rơi dần vào quên lãng của mọi người. Tôi biết điều ấy là hiển nhiên, vì sự quên là một liều thuốc tốt cho những ai yêu tôi được bình lặng về tâm hồn.

Nếu ngày mai tôi chết… tôi có nhỏ bé quá không khi thấy hài lòng đã biết có niềm vui? Nếu ngày mai tôi chết, tôi thấy vui vì đã từng một lần được ngắm mặt trời mọc, đã từng đi trong sương, đã từng thức trắng một đêm bên bờ biển lặng, đã từng đau, đã từng biết yêu, biết phẫn nộ, đã từng nắm lấy một bàn tay… Nếu ngày mai tôi chết… tôi không dám ăn năn về một điều gì chưa cố gắng thực hiện ngay lúc này. Ôi, cuộc sống, nó cần ta phải bản lĩnh biết bao!

Có ai đó ngoài tôi đã từng mơ thấy mình chết chưa nhỉ, hoặc một lần suýt chết? Tôi đã từng trải cả hai điều ấy, vậy mà vẫn đôi lúc thờ ơ, buông thả. Tôi sẽ mãi chỉ là kẻ ngốc nếu chưa biết sống tạo niềm vui cho bản thân và mọi người, chưa biết gieo mầm yêu thương, chưa biết trao vào tay ai một hạt ngọc của niềm tin. Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã thấy gì trong cái nắng đang ngày sau “một lần nằm mơ, tôi thấy tôi qua đời…” (Bên đời hiu quạnh_Trịnh Công Sơn)? Tôi sẽ viết ra những điều tôi mong muốn và lần lượt biến chúng thành sự thực. Cuộc sống, mọi cố gắng của chúng ta vì những điều gì nhỉ? Chẳng phải là để yêu và được yêu hay sao?

Ngọc Nho

Link nội dung: https://lichtot.edu.vn/nam-mo-thay-minh-chet-a39842.html